茏 | lóng | 古书上说的 一种草。 |
茏葱 | lóngcōng | 草木青翠茂盛。亦称“葱茏”。 |
咙 | lóng | 喉咙,咽部和喉部的统称。又如:咙胡(咽喉) |
珑 | lóng | ①古代迷信求雨时所用的玉,上刻龙纹。②参见“玲珑”。 |
昽 | lóng | 曚昽ménglóng:日光暗淡不明的样子。 |
胧 | lóng | 朦胧ménglóng:①月光不明。②不清楚;模糊:暮色朦胧。烟雾朦胧。 |
胧明 | lóngmíng | 微明。宋 岳飞《小重山 词》:“起来独自绕阶行。人悄悄,帘外月胧明。” |
眬 | lóng | 蒙眬ménglóng:快要睡着或刚醒时,两眼半开半闭,看东西模糊的样子:睡眼蒙眬。也作矇眬。 |